Wednesday, April 29, 2020

KHÔNG CÓ NHỮNG NGƯỜI DÁM ĐỨNG LÊN “PHÁ VÒNG NÔ LỆ” THÌ CHÚNG TA CHẲNG KHÁC GÌ NHỮNG CON CỪU

Bài đọc cần đọc lại trên https://anhbasam.wordpress.com/2016/03/25/7606-khong-co-nhung-nguoi-dam-dung-len-pha-vong-no-le-thi-chung-ta-chang-khac-gi-nhung-con-cuu/

KHÔNG CÓ NHỮNG NGƯỜI DÁM ĐỨNG LÊN “PHÁ VÒNG NÔ LỆ” THÌ CHÚNG TA CHẲNG KHÁC GÌ NHỮNG CON CỪU

Posted by adminbasam trên 25/03/2016

Dương Thị Xuân
24-3-2016
Ông Nguyễn Hữu Vinh và bà Nguyễn Thị Minh Thuý trong phiên toà hôm nay. Ảnh Minh Quang (Vietnamnet)
Ông Nguyễn Hữu Vinh và bà Nguyễn Thị Minh Thuý trong phiên toà hôm nay. Ảnh Minh Quang (Vietnamnet)
Sáng qua, ngày 23-3-2016 giữa thủ đô Hà Nội nơi được vinh danh là trung tâm văn hóa ngàn năm của đất nước đã có một phiên tòa bất công xét xử những Con Người nặng lòng yêu quê hương của dân tộc Việt – Anh Ba sàm – Nguyễn Hữu Vinh và chị  Nguyễn Thị Minh Thúy. Đây là nỗi xấu hổ, nỗi đau khôn nguôi không chỉ của người Hà Nội mà còn là nỗi đau chung của người dân cả nước.
Dưới chế độ duy nhất một đảng lãnh đạo và đặc biệt không có tự do báo chí, tự do ngôn luận như ở Việt Nam hiện nay thì việc một nhà nước của dân, do dân, vì dân là không thể có. “Quyền dân được biết, được bàn, được làm, được kiểm tra” chỉ là những khẩu hiệu suông, hay bánh vẽ màu mè để trưng ra với thế giới là ở Việt Nam “dân chủ hơn cả vạn lần dân chủ ở các nước được gọi là dân chủ” như lời phát biểu của một vị phó chủ tịch nước.
Nhật báo Ba Sàm “Cơ quan ngôn luận của THÔNG TẤN XÃ VỈA HÈ” – trang báo do Anh Nguyễn Hữu Vinh là chủ sự trước đây, đã dũng cảm đứng lên “PHÁ VÒNG NÔ LỆ”, khai mở dân trí cho mọi người dân. Nhiều người đọc thông tin trên trang báo Ba Sàm đã bừng tỉnh dậy sau những năm dài chỉ được ăn một món ăn tinh thần duy nhất do đảng độc quyền lãnh đạo “ban phát”.  Mặc dù ở Việt Nam hàng ngày có hàng trăm đầu báo được viết bởi một đội ngũ trên 17.000 nhà báo được cấp thẻ hành nghề hoạt động, nhưng các tờ báo này chỉ được phép viết những gì mà đảng cộng sản cho phép, họ chỉ được đi đúng một lề đường. Người dân muốn biết thông tin chỉ cần đọc một tờ báo là gần như biết hết mọi việc đảng muốn cho biết, không phải mất tiền mua báo khác.
Trang báo Ba Sàm đã phá thế độc quyền của báo đảng cộng sản, Anh tập hợp các bài báo hay của lề phải (nhà nước) và nhiều bài báo của các nhà báo tự do có tư tưởng khác, liên tục cập nhập đưa lên trang nhà, nên các mục điểm tin của Anh luôn luôn là món ăn tinh thần hỗ trợ người dân. Việc các con số tưởng chừng khô khan thông báo hàng triệu lượt người truy cập vào đọc trang Ba Sàm đã minh chứng trang Ba Sàm luôn được người dân yêu mến vì lượng thông tin rất lớn và nhiều chiều.
Do vậy biết tin nhà nước tổ chức phiên tòa xét xử Anh Ba Sàm – Nguyễn Hữu Vinh và chị Nguyễn Thị Minh Thúy diễn ra sáng nay, hàng trăm người dân ở Hà Nội và các tỉnh trong cả nước, các nhà báo nước ngoài, các vị khách ngoại quốc yêu quý “Ba Sàm”  đã đến trụ sở tòa án với tinh thần hiệp thông cùng “Ba Sàm” và mong muốn được dự một phiên tòa “Thượng tôn pháp luật” như khẩu hiệu mà Tòa án Hà Nội cho chạy băng rôn trước cổng trụ sở. Nhưng trái với mong muốn của mọi người dân, chính quyền Hà Nội đã cử nhiều công an, dân phòng chốt chặn mọi nẻo đường để ngăn chặn những ai quan tâm đến Ba Sàm đến gần trụ sở tòa án. Một phiên tòa được thông báo là xét xử công khai, nhưng chỉ có bà mẹ chị Minh Thúy và chị vợ anh Hữu Vinh là được vào tham dự, còn tất cả đều bị ngăn cản. Tiến sĩ Nguyễn Quang A cho biết: ông có mặt trong sân trụ sở tòa án Hà Nội trước 7 giờ 30, nhưng sau đó họ buộc ông ra ngoài đường với lý do phải có giấy mời mới cho dự tòa, ngoài ra có nhiều người còn bị chặn tại nhà riêng như nhà báo Nguyễn Khắc Toàn, anh Lê Hoàng… Ông nghị dân biểu Đức Martin Patzelt từ Đức sang Việt Nam để tham dự phiên tòa cũng bị ngăn không được vào dự. Quyền được biết, được bàn, được tham dự, được kiểm tra của dân ngang nhiên bị tòa  án nhà nước Hà Nội xâm phạm nghiêm trọng.   
Quyền được biết của người dân thiêng liêng cao cả bị chà đạp ngang nhiên nên cuộc sống của dân cũng bị bất an vô cùng. Đồng bằng sông Cửu Long bị hạn hán đã được nhiều nhà khoa học cảnh báo từ lâu, nhưng người dân không được biết nhiều để đề phòng. Ngay như hạn hán, dân đã mất trắng 100% diện tích lúa đã cấy thì ngày 10-3, trên trang web của Sở NN&PTNT Bến Tre mới đưa thông tin “Biện pháp kỹ thuật chăm sóc lúa đông xuân trong tình hình hạn mặn”. Hay thực phẩm không an toàn tràn lan khắp nơi: heo bị nuôi bằng tăng trọng, rau bị phun thuốc hóa chất… người dân có biết cũng đành phải mua vì không mua thì biết mua gì ăn để sống. Vai trò nhà nước “người lĩnh lương bằng tiền đóng thuế và làm thuê cho dân” ở đâu khi để dân phải vất vả chống chọi với mọi hiểm nguy như vậy.
Nhà báo Lê Dũng vova cho tôi hay: hiện nay ở Việt Nam thực phẩm biến đổi gen tràn lan khắp cả nước. Sản phẩm của loại thực phẩm này bán đầy các siêu thị nhỏ to, ở nước ngoài những sản phẩm có nguồn gốc thực phẩm này đều được bắt buộc phải thông báo cho người dân biết và người dân có quyền lựa chọn mua hay không. Ở Việt Nam ngay đến hôm nay không một sản phẩm biến đổi gen nào được thông báo cho dân. Ngay tại hội thảo mà nhà báo Lê Dũng tham dự, nhiều bác sĩ cho hay nhìn những bắp ngô vàng, ngon, ngọt đẹp mắt, những quả ổi xanh không hạt mỡ màng nên mua ăn vô tư chứ không biết là ngô, ổi biến đổi gen. Còn đậu nành được sản xuất dầu ăn, đậu phụ bán chạy rào rào, dân ta vô tư nghĩ mình ăn dầu là an toàn, ăn đậu phụ là thanh tịnh nhưng gần như 90% người dân không được biết dầu nào, đậu phụ hay chai sữa đậu nành nào là thực phẩm biến đổi gen để mà tránh cho xa.
Tại sao lại tránh thực phẩm biến đổi gen, nhà báo Lê Dũng giải thích đại ý trẻ em ăn vào rối loạn, béo bụng… và khuyên tôi nên vào Google để hiểu rõ hơn tại sao thế giới họ biểu tình phản đối thực phẩm có nguồn gốc này. Theo wikipedia: GMO (Genetically Modified Organism): sinh vật biến đổi gen, là một sinh vật mà vật liệu di truyền của nó đã bị biến đổi theo ý muốn chủ quan của con người”. Các công ty bán giống biến đổi đều thiết kế cho giống cây của họ khả năng “kháng thuốc diệt cỏ” – nhất là các loại thuốc độc hại. Điển hình như Monsanto bán giống cây Roundup Ready có tính kháng chịu thuốc diệt cỏ Roundup của họ.
Ở Việt Nam hậu quả của chất độc da cam đã để nhiều di chứng đã rõ, vậy mà thực phẩm biến đổi gen giữ lại chất độc này sau khi được phun thuốc, dân Việt nay ăn vô tư vậy chức năng quản lý nhà nước của Bộ Y tế, Bộ Nông nghiệp ở đâu. Người dân Việt có được bàn đến việc này không… nhà báo Lê Dũng cho biết thêm nhiều nhà báo, nhiều bác sỹ còn không hay thì người dân sao biết được. Nhà báo Lê Dũng đã mang vấn đề này hỏi ông Nguyễn Lân Dũng nhà khoa học và đại biểu quốc hội nhiều lần nhưng đều không nhận được câu trả lời, tôi không hiểu sao lại vậy.  
Nhưng tôi tin, tương lai Dân tộc ta trường tồn, có những lớp trẻ khỏe mạnh, có hiểu biết tri thức đầy đủ, vì ngày hôm nay có những người nặng lòng yêu dân tộc Việt như Ba Sàm – Nguyễn Hữu Vinh, hay như các bậc tiền bối trung tướng Trần Độ, Hoàng Minh Chính, Hoàng Tiến… đã dũng cảm đứng lên đấu tranh cho TỰ DO NGÔN LUẬN. Ông tổng thống Mỹ – George Washing ton có nói: “Khi con người mất quyền tự do ngôn luận, thì chúng ta như những bầy cừu ngu xuẩn bị dắt đến lò sát sinh”. Ngay Hồ Chí Minh đã thừa nhận trong bài viết trên báo Nhân đạo của đảng Xã hội Pháp, ngày 2 tháng 8 năm 1919, có đoạn:
Rất ôn hòa cả về nội dung và hình thức, các nguyện vọng của chúng tôi nhằm vào những cải cách chủ yếu cho việc giải phóng chúng tôi và nhằm vào những quyền TỰ DO mà nếu không có chúng thì con người ngày nay chỉ là một kẻ nô lệ khốn nạn. Không ai có thể phủ nhận rằng nếu không có các quyền TỰ DO ấy, thiết yếu cho việc truyền bá những tư tưởng và kiến thức mà đời sống hiện đại đòi hỏi, thì không thể trông mong tiến hành bất cứ một công cuộc giáo hóa nghiêm chỉnh nào cả”.
Vâng Anh Ba Sàm – Nguyễn Hữu Vinh cũng chỉ làm những việc ôn hòa, điểm tin, đưa thông tin tới mọi nhà, để người dân được sống tốt đẹp hơn vậy mà anh bị kết án tù giam thì thật phi lý và bất công thưa chế độ do ông sáng lập.
Dương Thị Xuân – nhà báo Tự do ở Hà Nội
Mobile: 0127.7948.718

Tuesday, April 28, 2020

Màu Áo Trắng


Màu Áo Trắng
Minh Thúy
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình người hoa nở”, tháng 12,  “Mùa kỷ niệm” và “Chị em trung học Nữ Thành Nội.”  Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Th
úy sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali.  

***
Trời tháng 3 vẫn còn sót lại những cơn mưa tầm tã, không khí lạnh buốt. Ngồi nhìn mưa buồn tê tái, mộng ước đã tan tành theo những hạt bong bóng nước oà vỡ, vì chương trình xếp đặt cho những ngày sắp tới vào cuối tháng 3 với đại hội Văn Bút Miền Đông, cùng ngắm hoa Anh Đào bên Washington D.C. đã bị huỷ bỏ, chuyến tháng 5 hội ngộ Cô Gái Việt bên Texas thì niềm hy vọng chỉ còn 20% vì thế giới đi vào trận đại dịch do vi khuẩn Coronavirus (Covid _19).
Nạn dịch đến thật nhanh. Theo tin của viện đại học Johns Hopkins thì hiện tại thế giới đã có 204,251 người nhiễm bịnh và 8,246 người đã chết. Hôm 15 tháng 3 Tổng Thống Mỹ đã có buổi lễ cầu nguyện cho dân Mỹ nói riêng và thế giới nói chung, đồng thời Tổng Thống Trump cũng có biện pháp mạnh mẽ để phòng ngừa sự lây bịnh lan rộng sau này
Nghĩ lại thời gian 2 tuần trước đây thật là hoảng loạn về vấn đề đi mua hàng. Bạn bè chị em quen biết nhắc nhở chuyện dự trữ, lúc đó tôi không mấy quan tâm, trề môi cao ngạo.
- Nước Mỹ đời nào hết lương thực mà lo dữ vậy.
Không ai chịu nghe tôi, vẫn bị chao động theo tin tức náo động bên ngoài, rồi lại tiếp tục đi lùng kiếm các chợ mua thêm nhiều thứ đề phòng, đồng thời cũng thúc giục tôi thêm.
Tôi tỏ ra lì lợm, tự đề cao mình lên hàng hiểu biết thanh cao:
- Ta muốn mượn câu nói của ngài OSHO “Người thông minh không tham lam và sợ hãi’
Nhưng rồi mỗi ngày tin tức, hình ảnh cứ đưa đến tôi ào ào, hình như thời buổi bây giờ ai cũng muốn làm đặc phái viên tường trình, nên hở ra là chụp ảnh đưa lên Facebook cập nhật nóng hổi:
Cửa tiệm Trader Joe’s các kệ hàng trống trơn, Costco khu vực để gạo không còn một bao, người đàn ông leo cao gần nóc trần xốc vác xuống, người đàn bà mảnh mai vai mềm cũng đội bao gạo trên đầu.
Tôi bắt đầu nao núng khi người cháu làm chung hãng đe dọa:
- Cô lo mua gạo, mắm thức ăn dự trữ lỡ sau này giới nghiêm 24/24 không được đi đâu, cô lấy gì mà ăn.
Tôi im lặng tư lự, mặt biến hẳn nét “chảnh” trước đó, giọng nhỏ nhẹ:
- Ừ thì để cô mua
Vậy là tôi gọi phone về thúc giục ông xã đi mua gạo, xì dầu, 2 món căn bản trước tiên, ông xã báo cho biết đi 2 chợ Lion, 99 Ranch Market đã hết gạo, may có người mách ngôi chợ nhỏ mới mở chưa ai biết nhiều có thể còn gạo. Cuối cùng cũng chở được bao gạo Ông Địa, dù không như ý vì hồi nào đến giờ nhà chỉ thích gạo 3 Cô Gái
Ông xã tôi đã về hưu rảnh rỗi nhưng mấy việc đi chợ mua thức ăn thì chịu thua.
-“Chợ sẽ rất đông người vào hai ngày thứ bảy, chủ nhật, mình phải đi lẹ ...”
Tôi suy nghĩ như vậy nên chiều thứ sáu tan sở, vội lẹ làng ghé chợ, người đã đông nghẹt, nhiều quầy hàng bị trống. Những lời đe dọa cũng như được thấy các hình ảnh dành nhau hốt gạo, giấy đi cầu, napkins, nước uống...v...v... trước đây, nên tôi cũng bon chen theo bao người chung quanh, tôi hốt cá (nấu cháo), bò bắp giò heo (bún bò), gà đi bộ (phở), xương heo, thịt, tôm, bánh phở tươi, giá, nấm, các thứ rau, bột (hủ tiếu và bánh xèo), chưa kể các thứ cá khác cũng như đồ khô .
Chất đầy xe tôi cảm mình nhẹ nhõm đôi chút, trên đường về thấy lòng an ổn, nhưng đến nhà cũng cực nhọc sắp xếp các thứ vào tủ lạnh, freezer, làm rớt lên rớt xuống vì ứ nghẹt.
Đầu tuần ngày 16 /3 vào làm việc đến trưa thì boss cho họp khẩn báo tin Tổng thống Trump ban hành lệnh yêu cầu 40 triệu dân ở nhà, để ngăn chận sự bùng phát của virus cho đến ngày 4/4 (3 tuần)
Tiếp theo thống đốc Gavin Newsom cũng lên tiếng lo âu về tiểu bang Cali., có số đông dân sinh sống:
“- Đây là thời điểm chúng ta cần đưa ra quyết định cứng rắn. Chúng ta cần chấp nhận thực tế”
“- Mọi người không ra đường, trừ những ai làm việc trong ngành y tế, như bác sĩ, y tá, nhân viên bệnh viện hay trong lãnh vực cung cấp nhu yếu phẩm gồm tiệm thuốc Tây, siêu thị, cây xăng, ngân hàng và công nhân sở vệ sinh đổ rác. Cấm túc, không có nghĩa hoàn toàn bị nhốt trong nhà, không được ra đường di chuyển, dân vẫn có thể đi chợ, đổ xăng với điều kiện giữ khoảng cách 2 mét với người khác (BBC _ Bùi văn Phú)”
Thời gian này các nơi giải trí như Las Vegas, Disneyland, rạp chiếu bóng, tiệm Nail, Tóc, nói chung các ngành du lịch, thẩm mỹ đều đóng cửa, tiệm Bar, Gyms, shopping, trường học cũng không ngoại lệ.
Theo lệnh này chúng tôi phải tuân hành tuyệt đối “shelter_in_place”( ở trong nhà)
Cẩm nang bác sĩ gia đình dặn dò “Virus seems to start with a fever, followed by a dry cough and then after a week, leads to shortness of breath, some patients needing hospital treatment” (nhiễm vi trùng sẽ gây triệu chứng sốt, kế tiếp ho nhẹ, kéo một tuần sẽ khó thở, bệnh nhân cần đến bệnh viện điều trị gấp)
Chúng tôi cũng phòng ngừa theo hướng dẫn của sở y tế quận hạt là nếu cần phải ra đường thì mang khẩu trang, đeo bao tay, tránh hội họp trên 5 người, hạn chế tiếp xúc, giữ khoảng cách 2 mét.
Luôn rửa tay với xà phòng khử trùng, không sờ tay lên mặt, vất bỏ bao tay, khẩu trang đã dùng từ ngoài đường trở về.
Thêm vào những lo âu xa hơn từ bạn bè nhắc nhở nhau
-“Các bạn nhớ lau chùi hay xịt sát trùng lên nắm cửa, lấy thơ với gloves, hơ nóng trên bếp để một ngày sau mới đụng tới. Tất cả các thứ mua về cũng phải lau bằng alcohol hay dung dịch 1 cup bleach trong một gallon nước, thường súc miệng bằng nước muối, uống nước nóng v...v...” .
Ngoài ra còn có bài viết chia sẻ của chị Nguyễn Hồng Phương bên Đức, cho biết trước tiên chị bị đau họng, ho khan, đầu và mắt nhức, sau toàn thân mệt l và khó thở. Chị đã gọi số điện thoại khẩn cấp xin được giúp đ, rồi có người đến khám thử nghiệm bệnh, họ cho chị biết, chị đã nhiễm virus Corona dạng nhẹ và cho uống thuốc giảm sốt Paracetamol (dạng gần giống Tylenol ở Hoa Kỳ). Họ dặn chị cách ly gia đình và hằng ngày sẽ cho người đến kiểm tra. Chiều đó chị bị sốt và nhức đầu kinh khủng, chị tự hỏi “phải chăng virus đang chuẩn bị xâm nhập vô phổi, sau đó chị gọi Mẹ và bà khuyên chị thử trị theo cách dân gian. Chị nghe lời cố gắng ra vườn cắt lá tắc bỏ vào nồi nấu nước xông, kèm theo vài giọt dầu xanh. Kết quả sau 3 ngày xông hơi, chị khoẻ dần. Bác sĩ đến khám và ngạc nhiên về sự bình phục nhanh chóng, bác sĩ tìm hiểu, chị cũng kể lại như trên và nói chẳng dùng thêm thuốc gì ngoài thuốc của họ, bác sĩ nói sẽ chia sẻ lại cho bệnh nhân về điều này.
Với lời chia sẻ của chị Hồng Phương, tôi nhận thấy mình chẳng dùng thuốc gì chưa biết có độc hại hay không, nhưng nếu chỉ làm những điều đơn giản hái lá chanh, lá cam, lá khuynh diệp kèm mấy giọt dầu xanh xông hơi như vậy vẫn tốt, như mình đã từng theo cách chữa trị cảm cúm từ lâu, nay may mắn trị được con virus này thì tại sao mình lại không nhớ bài học này chứ.
Hiện tại nạn dịch Coronavirus đã xáo trộn sinh hoạt dân Mỹ nói riêng, và toàn cầu nói chung. Bệnh không biết nguyên nhân và bắt nguồn từ đâu, có tin từ Vũ Hán bên Tàu (China), mọi sự luôn đồn đoán ...chỉ biết bệnh lan ra quá mau ngoài sự chuẩn bị của con người, thông tin nhanh chóng cho biết ba nước bị lây nhiễm nhiều nhất là: Trung Quốc, Đại Hàn và Ý, mỗi ngày tin tức thống kê số người lây nhiễm và tử vong đến chóng mặt.
Sau này có thêm tín hiệu nữa từ New York Times cho biết một số bác sĩ tai, mắt, mũi, họng nước Anh khuyến cáo những người giảm năng lực khứu giác cũng có thể nghi ngờ nhiễm Covid-19.
Từ khi phát sinh chuyện Covid-19 bắt nguồn đầu tiên bên Trung Quốc, tâm hồn tôi ám ảnh theo những vị bác sĩ với sự thương tâm như Lý Văn Lượng , người đầu tiên cảnh báo về dịch bệnh chỉ mới 34 tuổi, Giang Học Khánh 55 tuổi và Tống Tiến Hạnh 32 tuổi, đó những bác sĩ cứu chữa bệnh nhân nhiễm Coronavirus, và chính họ đã lây nhiễm rồi qua đời.
Hình ảnh chiếu trên Ti vi là đôi trẻ Chen Ying và bạn trai tên Huang. Dù ngày kết hôn đã gần kề trong thời gian đang còn nghỉ phép, nhưng cô vẫn tình nguyên ghi tên tham gia chống dịch, cô đã trở lại bệnh viện và nói với Mẹ trước khi đi
“-Kể từ khi chọn nghề này, con phải biết dấn thân những lúc nguy cấp để cứu người”
Sau 11 ngày xa cách, bạn trai đã đến thăm, họ bịt khẩu trang nhìn nhau, hôn nhau qua màn kính. Đây là người nữ y tá can đảm đã quay lại chỗ hiểm nguy cứu chữa bệnh nhân bằng tất cả ý chí mạnh mẽ cũng như lòng bác ái.
Ngay xưa tôi vốn mê màu áo trắng, những tà lụa bay nhẹ nhàng theo bước chân khoan thai của các cô nữ sinh dưới sân trường dạo ngắm hoa phượng đỏ, hay những chiều tan trường, ánh nắng hoà chiếu lên màu trắng đẹp thanh nhã, hoặc những buổi đạp xe qua vùng Vỹ Dạ, hoa Sầu Đông nhụy tím bông trắng rơi vương vãi trên áo trắng càng tăng v ngây thơ hiền hoà của một thời con gái, mà thi nhân Hàn Mặc Tử đã thả mấy vần thơ:
Mơ khách đường xa khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà ( HMT)
Từ đó tôi yêu màu trắng qua các hình ảnh y tá, bác sĩ với chiếc áo blouse trắng mỗi khi vào bệnh viện, suốt ngày họ tận tụy làm việc, màu áo tượng trưng cho thiên thần, như ông tiên bà tiên giữa đời thường, niềm rung động hầu như luôn tái lại mỗi khi tôi hình dung màu áo ấy.
Qua Mỹ tôi lấy chồng, gia đình chồng có người chị dâu bác sĩ tên Thanh Loan, chúng tôi là chị em bạn dâu. Gia đình theo lề lối xưa, cúng giỗ từ thời ông bà cố trở xuống, và đông con nên luôn có những buổi sinh hoạt chung nơi nhà Từ Đường .
Tôi đã chứng kiến biết bao nhiêu lần nhà có đám giỗ, đám cưới, tiệc tùng hầu như vắng mặt chị, hoặc đầu buổi chưa bắt đầu thì chị đã chạy vào bệnh viện kiểm tra sức khỏe baby chào đời khi tiếng bíp bơ réo gọi, hoặc buổi tiệc tàn mới thấy chị Loan lò dò xuất hiện với vẻ mặt phờ phạc, chưa kể nửa đêm chị chạy quá tốc độ bị  cảnh sát phạt.
Có những chiều gặp thường nghe chị than thở:
- Đói quá em ơi, sáng giờ chỉ lót bụng bằng trái chuối trong bệnh viện, rồi chạy đến nhiều bệnh viện khác, xong trở lại phòng mạch không có thì giờ ăn uống
Chúng tôi cười thầm đùa chị sau khi phục vụ món ăn nào đó
- Chị giảm bớt công việc được không ?
Chị vừa ăn vừa cười nhẹ
-Em có biết mỗi lần chăm sóc trẻ nhỏ được Medical trả số tiền rất khiêm nhường, nhưng chị không màng, vì chị rất yêu trẻ nhỏ, yêu những hài nhi chào đời, rất quan tâm sức khỏe cả con lẫn người Mẹ vừa sinh nở.
Khi biết được mức thù lao chị Loan nhận, tôi rất cảm kích người y sĩ có tấm lòng bác ái, nhân hậu, tối ngày thích nói chuyện con nít và kiên nhẫn với các em bị bệnh Tự kỷ (Autism). Chị đã một thời mặc chiếc áo dài trắng của cô nữ sinh Trưng Vương ham học, tốt nghiệp bằng bác sĩ, đã làm việc tại bệnh viện Từ Dũ, vượt biên đặt chân đến Mỹ học lại từ đầu và tốt nghiệp MD Pediatrician (Bác sĩ Nhi Đồng), vẫn tiếp tục khoác chiếc áo blouse trắng làm tròn bổn phận của một lương y gần 40 năm trên đất Mỹ, cho đến bây giờ đã về hưu thì lại tham gia vào những công việc từ thiện khắp đó đây.
Trở lại vấn đề nguy kịch những ngày qua, thế giới càng thêm cuống quýt theo đại dịch Coronavirus, như một biến cố kinh hoàng trong lịch sử, sự căng thẳng và sợ hãi tăng thêm vì chưa có vắc-xin thuốc men để chữa trị.
Xem điện thư, ti vi và nghe tin tức mỗi lúc mỗi căng thẳng hơn, lòng tôi luôn nghĩ tới những nhân viên bệnh viện, những y tá, những bác sĩ hiện đang ngày đêm làm việc cực lực, kề cận bệnh nhân, kề cận với tên tử thần quanh quẩn.
Vừa qua tôi đã thắt ruột với câu chuyện đầy nước mắt thương tâm, hình ảnh bác sĩ Hadio Ali tại Nam Dương (Indonesia), vị bác sĩ về thăm vợ và các con, nhưng chỉ đứng ngoài cổng bịt khẩu trang nhìn vào, nói chuyện với vợ con trước sân, nhưng không ngờ đây cũng là lần cuối cùng gặp mặt người thân, bác sĩ đã nhiễm Coronavirus.
Theo tin tại Ý đại Lợi đến nay đã có 28 bác sĩ và hơn 100 nhân viên trong ngành y tế tử vong vì lây đại dịch Covid _19.
Tôi thấy nóng ruột nên nhắn tin đôi điều thăm hỏi bạn Hồng Duyên làm y tá bệnh viện KaiserSan Jose, bạn nhắn tin chia sẻ lại:
- “Tình trạng khẩn cấp trong cơn đại nạn như vậy, không còn thì giờ suy nghĩ, bận rộn đặt hết tâm lực chữa trị cho bệnh nhân. Chỉ tội nghiệp chồng con, mình không dám chắc điều gì nên sau giờ làm về tự cách ly phòng ghép sau vườn, ăn uống, quần áo hay các vật dụng cần thiết chồng đem để trước cửa, nói năng đôi điều quan trọng đều bịt khẩu trang và đứng xa. Mình phải chấp nhận thôi, chỉ muốn ứa nước mắt khi buổi sáng ra xe thấy các con đứng vẫy tay cười qua khung cửa sổ”
Tôi càng nặng trĩu nỗi buồn thời cuộc trận đại dịch Corona này, lại gọi phone cho cô em nuôi bên thành phố Beaumont thuộc tiểu bang Texas, hỏi tình hình và công việc của chồng là bác sĩ Danh đang làm việc ỏ BV Baptist Hospitals, Christus Southeast cũng như nhiều bệnh viện khác.
Giọng Hoa Nghi đầy lo lắng:
- Chị ơi… chồng con suốt ngày chạy quanh các bệnh viện, chồng khám bệnh, con ghi bệnh trạng thực tập, trang bị dụng cụ đang thiếu, tình trạng quá nguy hiểm nên cha con tự cách ly gia đình, ở ngôi nhà kho bên cạnh. Em chỉ biết mỗi ngày nguyện cầu và góp công việc thiết thực là may khẩu trang gởi vào bệnh viện được chừng nào hay chừng đó.
Tôi nghe rất thương cảm tấm lòng cô em, cũng như được biết đôi vợ chồng người Mỹ gốc Việt, Đức Nguyễn và chị Sara Võ ở Massachusetts tặng một kho thiết bị y tế cho các bệnh viện, khi được phóng viên đài truyền hình SBTN phỏng vấn 2 vợ chồng trả lời trong nghẹn ngào:
- Khả năng chúng tôi chỉ có được bấy nhiêu, lúc gặp trường hợp khó khăn thiếu thốn những thiết bị y tế chúng tôi cũng rất lo lắng, nên đồng thuận tặng cho các bệnh viện vì tự hiểu nước Mỹ đã cưu mang người Việt tỵ nạn, thì chúng ta phải tỏ lòng biết ơn và có bổn phận đóng góp phần nào
Chưa hết, tôi lại được xem thêm hình ảnh tiệm may của chị Kati Nguyễn tại thành phố Seattle thuộc bang Washington, mở chiến dịch kêu gọi tham gia góp phần may khẩu trang để cung cấp cho các tiểu bang trên nước Mỹ, chị Cati và chị Trang (người cùng đồng hành từ những ngày đầu) đã được người Mỹ gốc Việt hưởng ứng mạnh mẽ đông đúc, số người góp vải, số người đến nhà chị, số người may tại nhà theo sự hướng dẫn trên mạng do chị Cati đưa lên.
Tôi thật sự xúc động và hãnh diện theo tinh thần đoàn kết, sự ý thức nghiêm trọng những gì cần thiết, cùng với lòng yêu thương bảo vệ nhân viên, y tá, bác sĩ trong lúc này của nhóm người Mỹ gốc Việt.
Toàn các cơ quan chức năng về y tế đang vận dụng trí lực để bảo vệ người dân. Còn niềm quý mến nào hơn nữa, trong khi chúng tôi đang ở nhà an toàn, có thời gian rãnh rỗi nấu những món ăn ngon, xem truyền hình, đọc sách, gia đình họp mặt đầy đủ thì nơi các bệnh viện, các nhân viên y tế ngày đêm cực lực làm việc lo sự sống còn của bệnh nhân, gần kề với cái chết , còn thiên chức nào cao cả hơn nữa. Tôi chỉ biết trang trải lòng quý mến của mình qua vần thơ Đường luật mộc mạc:
Lương y
Ngành y áo trắng mãi vinh tồn
Gặp cảnh nguy nàn tận sức luôn
Nghĩa cử như hoa lùa ngập sắc
Tình thương giống nước chảy đầy nguồn
Vi trùng Vũ Hán lây làng mạc
Đại dịch toàn cầu phát xóm thôn
Bệnh viện nhân viên cùng bác sĩ
Ngày đêm chữa trị đẹp tâm hồn
MT
Sau 12 ngày ở nhà, sáng nay tôi cần có thêm thuốc nơi bệnh viện Kaiser, không khí còn lạnh những ngày cuối xuân của tháng 3, cây cối um xanh tươi tốt, bầu trời đang yếu đuối những vạt nắng. Quang cảnh đường xá vắng hoe, nhà và cửa tiệm đều đóng kín mít, nhìn như thành phố chết, tôi cũng lẹ làng đạt xong mục đích rồi nhanh chóng trở về nhà.
Đi bộ quanh khu vườn sau nhà để vận động cơ thể, nhiều hoa bắt đầu nở rộ, các loài hoa đủ màu sắc khai nhuỵ xinh tươi, mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng. Tôi nhìn ngắm như người không hồn, đầu óc vẫn liên tưởng đến màu áo blouse trắng đang thử thách với tử thần hiện giờ trong bệnh viện. Đi vòng quanh, tôi chỉ biết niệm Phật và cầu mong đại dịch Coronavirus mau chấm dứt, cầu mong mọi sự an toàn cho nhân loại, và nhất là cầu mong cho những nhân viên ngành y tế luôn thoát hiểm nguy để còn phục vụ tốt cho đời, nhất là các bác sĩ luôn thể hiện tình thương “Lương y như Từ Mẫu “
Minh Thúy
Tháng 3/2020
Nguồn: Việt Báo (Cali.)

Monday, April 27, 2020

Chiến tranh biên giới Việt - Trung 1979 và vấn đề Đông Dương (tham khảo)

Đường dẫn bạn đọc nên xem đi xem lại nhiều lần:

Chiến tranh biên giới Việt - Trung 1979 và vấn đề Đông Dương:

https://www.youtube.com/watch?v=ivqVWVBi7gU Đôi nét về tác giả Peter Scholl-Latour (sinh ngày 9 tháng 3 năm 1924, tại Bochum, Đức). Ông là một nhà báo quốc tịch Pháp - Đức. Trong năm 1945 và 1946 Scholl-Latour tình nguyện gia nhập lính Lê Dương của Pháp một thành viên trong Commando Parachutiste Ponchardier (đơn vị lính nhảy dù Pháp), ông nằm trong số những người lính nhảy dù xuống Hải Phòng năm 1946. Kênh truyền thông Phönix tạm dịch là "Phượng hoàng" là kênh truyền thông của Tây Đức cũ, thuộc truyền hình nhà nước ARD/ZDF Địa chỉ trên internet: http://www.phoenix.de

Sunday, April 26, 2020

Căng thẳng leo thang trên biển Đông, trong bối cảnh cả thế giới đang tập trung đối phó với virus Wuhan!

    Căng thẳng leo thang trên biển Đông, trong bối cảnh cả thế giới đang tập trung đối phó với virus Wuhan!

  • Bởi Admin
    22/04/2020
    0 phản hồi
         
    Lê Nguyễn Hương Trà

    Đá Chữ Thập trong quần đảo Trường Sa của Việt Nam bị Trung Quốc chiếm đóng và xây thành đảo nhân tạo trái phép.
    - 10/4. Trung Quốc đưa tàu sân bay Liêu Ninh cùng 04 tàu chiến hộ tống và 01 tàu hậu cần tiến hành tập trận; Nhật và sau đó là Đài Loan đã phát hiện khi Liêu Ninh băng ngang eo biển Miyako rồi qua eo Bashi vào Biển Đông.
    - 14/4. Haiyang Dizhi 8 và nhóm tàu hải cảnh theo hộ tống của Trung Quốc đi vào vùng đặc quyền kinh tế Việt Nam; và sau đó tiến hành khảo sát gần khu vực đang khai thác của hãng dầu khí quốc gia Malaysia Petronas; cũng gần vùng biển chồng lấn giữa Việt Nam - Malaysia.
    - 17/4. Để đáp trả công hàm ngày 30/3/2020 của Việt Nam đệ trình lên Liên Hiệp Quốc (UN) bác bỏ yêu sách của Trung Quốc ở Biển Đông. Trung Quốc cũng trình lên UN một tài liệu [công điện năm 1958 của Thủ tướng Phạm Văn Đồng tán thành bản tuyên bố về hải phận của TQ]; Và yêu cầu Việt Nam rút tất cả người và phương tiện, thiết bị ra khỏi các đảo, đá.
    - 18/4. chính phủ TQ phê chuẩn thành lập “quận Tây Sa” [tức quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam] và “quận Nam Sa” [tức quần đảo Trường Sa của Việt Nam] tại “thành phố Tam Sa” do Trung Quốc chiếm đóng và bồi đắp thành đảo nhân tạo phi pháp hồi 2012.
    - 19/4. Bộ Dân chính TQ công bố "danh xưng tiêu chuẩn" cho 25 đảo, bãi đá ngầm cùng 55 thực thể địa lý dưới đáy biển ở Biển Đông; hầu hết nằm trong Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền VN.
    - 20/4. Mỹ triển khai tàu đổ bộ USS America và tàu tuần dương USS Bunker Hill ở Biển Đông, gần khu vực căng thẳng giữa Malaysia và Trung Quốc; nơi Haiyang Dizhi 8 đang hoạt động. Nhóm tàu sân bay Liêu Ninh cũng xuất hiện ở phía nam bãi cạn Macclesfield. Theo tờ dailymail, thì USS America đã cản chặn HD-8 và các tàu hải cảnh khi nhóm này tiến gần tàu khoan dầu West Capella của Malaysia.
    - 21/4. Người phát ngôn BNG Trung Quốc Cảnh Sảng khi được hỏi về công hàm 17/4 gửi lên UN phản đối VN, đã nói: “Tôi nhấn mạnh, quần đảo Trường Sa và quần đảo Hoàng Sa là lãnh thổ vốn có của Trung Quốc. Chúng tôi sẽ thực hiện mọi biện pháp cần thiết để kiên quyết bảo vệ chủ quyền, quyền và lợi ích của chúng tôi ở Biển Đông.
    ==============//===
    Giới quan sát nhận định gì về tình hình trên!?
    > Chuyên gia về công pháp quốc tế, luật biển, phân định biên giới, Đại sứ Nguyễn Hồng Thao [người Việt Nam đầu tiên giữ vị trí Phó chủ tịch UB luật pháp quốc tế LHQ nhiệm kỳ 2017-2021] phân tích về công hàm 17/4 đã đặt ra khả năng, “đây là tín hiệu cho thấy Trung Quốc sẽ sử dụng vũ lực đối với Việt Nam”.
    > Trung Quốc có khả năng sử dụng các đội tàu, từ tàu chiến Hải quân đến các tàu Hải cảnh, Kiểm ngư cùng tác tàu dân quân biển để đe doạ, bao vây các giàn DK gần khu vực Bãi Tư Chính mà Việt Nam hiện đang kiểm soát. Kịch bản “bắp cải” mà TQ đã áp dụng thành công khi chiếm thế thượng phong, giành quyền kiểm soát tại Scarborough từ tay Philippines năm 2012 có thể được lặp lại, dưới một hình thức mới. Chính vì vậy, Việt Nam cần có các kịch bản ứng phó trong các trường hợp xảy ra các tình huống xấu nhất! ©RFA.
    > "Theo tôi, chúng ta không loại trừ khả năng Trung Quốc bất ngờ có hành động quân sự đồng thời hoặc liền chuỗi ở hai điểm Trường Sa và eo biển Đài Loan; bởi vì Trung Quốc trong khi thực hiện các chiến lược của mình, thường áp dụng kế sách dương đông – kích tây, rồi gây rối loạn nhiều nơi, để có thể đục nước béo cò …vv." - Ts.Trần Công Trục, nguyên Trưởng Ban Biên giới Chính phủ Việt Nam ©BBC.
    > “Tôi nghĩ rằng Trung Quốc đã phô trương quá nhiều và điều đó sẽ có tác hại cho họ về xa về dài. Việt Nam đến nay phản ứng vừa phải, nhưng vẫn còn dè dặt, mà tôi nghĩ Việt Nam không cần phản ứng thẳng với Trung Quốc.
    Nghĩa là phản ứng như vậy cũng đã là đầy đủ rồi, bây giờ nên đem những vấn đề trên ra trước công luận thế giới, mà đặc biệt ở vùng châu Á – Thái Bình Dương nói chung và Đông Nam Á nói riêng. Bởi "dầu sao đi nữa, Việt Nam cần vận động các nước láng giềng của mình để có một cuộc đương đầu tốt hơn đối với Trung Quốc.” – Giáo sư Ngô Vĩnh Long, nhà nghiên cứu Trung Quốc học, Đại học Maine, Hoa Kỳ. ©BBC.
    > “Rất có khả năng là lúc này, Trung cộng có thể sẽ có hành động mạnh tay hơn ở khu vực Biển Đông. Việt Nam đang chiếm giữ, kiểm soát tất cả là 21 cấu trúc ở Trường Sa, cũng như các giàn ĐK, vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của Việt Nam, thì phải kiên quyết giữ vững được. Nếu không giữ vững được thì có thể bị đe dọa rất là lớn.
    Việt Nam cần tiếp tục gửi công hàm, và phải vận động các quốc gia trực tiếp liên quan như Malaysia, Philippines cũng phải gửi công hàm lên tiếng cho trường hợp này”. – nhà nghiên cứu Hoàng Việt ©VOA

Friday, April 24, 2020

FRIDAY, APRIL 24, 2020 Khả năng mất Trường Sa vào tay TQ đã rõ! (tham khảo)



FRIDAY, APRIL 24, 2020


Khả năng mất Trường Sa vào tay TQ đã rõ!

Nguyễn Như Phong

Tôi đọc dòng tin này trên một tờ báo lớn, rất lớn của ta mà thấy buồn vô hạn.

"Sáng 20-4, tại thành phố Hải Phòng, biên đội tàu Cảnh sát biển 8004 và 8003 thuộc Hải đoàn 11, Bộ tư lệnh Vùng Cảnh sát biển 1 rời bến lên đường thực hiện nhiệm vụ kiểm tra liên hợp nghề cá trong vùng đánh cá chung Vịnh Bắc Bộ giữa lực lượng Cảnh sát biển Việt Nam và Cảnh sát biển Trung Quốc lần thứ nhất năm 2020."
 Thế đấy, trong lúc TQ ngang ngược kiện VN ra LHQ là chiếm đảo, là...là...và phải rút khỏi ngay các đảo ở khu vực quần đảo Trường Sa; trong lúc họ ngang nhiên đặt tên quận cho mấy bãi đá ở Trường Sa mà họ chiếm đóng trái phép mấy năm qua, trong lúc họ ngang nhiên kéo tàu thăm dò địa chấn vào khu vực đặ quyền kinh tế của ta...thì lại vẫn có những hoạt động mang tính "hữu hảo" như dòng tin trên.

Với những gì TQ đã làm và đang làm, thì chưa biết chừng, một ngày xấu trời nào đó, LHQ sẽ yêu cầu " VN rút khỏi Trường Sa" - Điều này rất có thể xảy ra, bởi lẽ LHQ bây giờ cũng chỉ là sân chơi của các nước lớn, và khi cần phục vụ cho lợi ích của họ, thì LHQ cũng chả là cái quái gì? TQ có nhiều tiền, rất nhiều tiền... nên họ có thể mua được tất cả, dám đổi trắng thay đen, dám dùng tiền bịt miệng thiên hạ... Còn chúng ta, gần 30 năm nay, vấn cứ bám víu vào 16 chữ vàng, bám víu vào " đồng chí 4 tốt" và cứ hy vọng " đồng chí" sẽ không cư xử quá tệ với nhau...Chúng ta đã cố gắng nhẫn nhịn...nhẫn nhịn đến mức thành ra hèn...!
  Kiện TQ ra tòa án quốc tế thì không dám? Thậm chí tàu nó đâm chìm tàu cá của dân ta, vẫn cứ nói " tàu lạ"???
  Rồi hạn chế tuyên truyền về chiến tranh 1979, không dám nhắc đến một cách mạnh mẽ, công khai các ký ức đau thương của những năm tháng chiến tranh biên giới... Không dám đưa sự thật quan hệ Việt Nam -TQ vào sách dạy học... hay nói một cách trần trụi là chính ta tự " bưng bít sự thật" Và đau đớn nhất là chúng ta lệ thuộc vào TQ quá nhiều về kinh tế...Lệ thuộc đến mức không còn lối thoát. Chỉ cần họ đóng cửa biên giới ít ngày, làm chậm thủ tục xuất khẩu hàng nông sản thực phẩm là đã loạn cả rồi...Và quan chức thì chỉ còn nước đi van lạy họ để xuất khẩu được thanh long, dưa hấu...  
Sẽ không ai cứu VN một khi TQ tấn công chiếm toàn bộ Trường Sa. ( Dĩ nhiên, cũng có những tuyên bố kiểu ...quan ngại")...Ai đó nghĩ Mỹ sẽ đưa tàu chiến, máy bay " bảo vệ" ta, đó là suy nghĩ vớ vẩn! Lịch sử đã chứng minh : Mỹ chỉ lo bảo vệ lợi ích của họ, và sẵn sàng bán đứng tất cả, sẵn sàng thỏa hiệp vì lợi ích của họ...Mà chính Mỹ đã " giúp" TQ chiếm Hoàng Sa, giúp TQ xâm lược VN, chính Mỹ đã thỏa hiệp với TQ để ném bom miền Bắc vào năm 1972... Cho nên, nếu TQ dùng vũ lực chiếm Trường Sa, sẽ không ai bảo vệ VN ở LHQ đâu, một khi TQ dùng tiền mua LHQ...  
Cho nên, chỉ có cách là tự ta cứu ta... Mà cách cứu đầu tiên là : Phải có những chính sách để thúc đẩy sản xuất trong nước, tự ta làm được những sản phẩm phục vụ một cách cơ bản cho sự phát triển kinh tế. Chỉ có thế, ta mới có thể " chơi" với TQ một cách sòng phẳng.  
Còn như vẫn phải phụ thuộc vào họ từng cái kim, sợi chỉ, từng con ốc vít...thì đừng bao giờ nói đến " độc lập" một cách thực sự.  
Còn người Việt Nam, nếu ai đó nói " Tôi yêu nước" thì điều đầu tiên cần thể hiện lòng yêu nước là : Đừng tham mua hàng Tàu; hãy dùng hàng do ta sản xuất.