Wednesday, June 10, 2020

Sống đủ trăm năm kiếp ngựa què.

Bài thơ Tha lỗi cho tôi của một gã làm thơ cuồng/ngông thời Chiến tranh Việt Nam. Đọc thơ gã tưởng chừng gã là một trang nam nhi hảo hớn (có chất men dẫn lối!), nhưng bốn câu thơ chót ta vừa thấy tâm chất thật của gã, mà cũng thấy 'tội nhgiệp' cho phần đời còn lại của gã!


Đôi giòng:
Người bạn đọc thơ của Nguyễn Bắc Sơn, chưa từng là sâu rượu, khi đọc hết bài thơ dưới đây, đã cười hiền lành, bảo: ” Gã làm thơ ‘ngây thơ’ này, khi biết hối lỗi, có lời xin lỗi, thì ta cũng tha tào hết! Nhưng, tỉnh ra thì đã muộn rồi, đã […loanh quanh trong chiếc chuồng vuông chật, sống đủ trăm năm kiếp ngựa què.] “

Thơ Nguyễn Bắc Sơn

Tha lỗi cho tôi

Tiếc mày không gặp tao ngày trước
Ta cho mày say quất cần câu
Rượu bia bốn chục chai đồ bỏ
Uống từ chạng vạng suốt đêm thâu

Thành phố giới nghiêm ta ngất ngưởng
Một mình huýt sáo một mình nghe
Theo sau còn có vầng trăng lạnh
Cao tiếng cười buông tiếng chửi thề

Thời đó là thời ta chấp hết
Lửng lơ hoài trên chiếc đu quay
Ðời mình như ly rượu cạn
Hắt toẹt đời đi chẳng nhíu mày

Thời đó là thời ta bất xá
Sẵn sàng chia khổ với anh em
Hơi cay, đạn khói, dùi ba trắc
Bước cũng không lui trước bạo quyền

Bây giờ ta đã thành ti tiểu
Uốn vào khuôn khổ cuộc đời kia
Loanh quanh trong chiếc chuồng vuông chật
Sống đủ trăm năm kiếp ngựa què.

Nguồn: Thơ Bắc Sơn (via nguyenchan.wordpress.com)

No comments:

Post a Comment